Chuyển đến nội dung chính

Một tí về chiếc tình cảm :)

Mình ghét nhất là cảm giác vừa thương vừa hận. 



Mình ghét nhất là cảm giác vừa thương vừa hận.


Mình thương ba vì đã làm việc cực khổ để nuôi nấng chị em mình. Mình thương ba vì ba vẫn luôn quan tâm thầm lặng tới mình. Nhưng mình hận ba vì ba luôn chửi mẹ và chị em mình bằng những lời lẽ xúc phạm không thể nghe nổi. Mình hận ba vì ba có người khác bên ngoài, đánh mẹ và luôn để mẹ một mình trải qua những điều vô cùng tội tệ, khủng khiếp. Hồi mẹ mang thai, ba đi biệt tăm mấy tháng không về. Hồi mẹ có chị mình và mình, những lúc 2 đứa đau ốm, ba chưa bao giờ chở đi bác sĩ mà lúc nào người làm điều đó cũng là mẹ. Mẹ bị bệnh, bị rắn cắn ba chưa lần nào chở đi khám. Bà ngoại mất, ba chỉ gọi về quê hỏi mình bao giờ về chứ cũng chẳng hỏi han gì và tất nhiên là cũng chẳng gọi cho mẹ đến một cuộc. Mình hận ba vì ba đánh mẹ, chửi mẹ như cơm bữa, chẳng phân biệt đúng sai và chửi mình là đồ bất hiếu dù cho thật sự là mình vẫn luôn quan tâm và yêu thương ba. Ba quan tâm nhưng thường quá đà thành ra khó tính cực kì. Ở chung lâu ngày sẽ cảm thấy vô cùng bức bối và áp lực. Ba chẳng bao giờ nói lời nhẹ nhàng mà lúc nào cũng cau có và gắt gỏng. Ba mình còn n điều không chấp nhận nổi nữa. Mình kể ra không phải để nói xấu ba mình mà là để mọi người có thể hình dung được nỗi hận của mình tới đâu.

Nhiều lúc, chỉ muốn bỏ quắt cái gia đình này, họ hàng người thân gì coi như không có. Mình sẽ bắt đầu ở một nơi ở mới, với một công việc và một ngôi nhà nhỏ, cứ thế an yên tới già. Nhiều khi mình hận ba tới nỗi chỉ mong ba chết đi. Nhưng rồi lúc mẹ định ly hôn ba thì mình lại thấy tội ba. Rồi ai sẽ chăm sóc ba khi về già, rồi ba sẽ sống thật cô độc hay sao. Nhiều khi thấy ba có đôi giày đi tập thể dục mình mua 2-3 năm trước giờ nó rách tè le rồi mà ba vẫn còn đi, mình lại muốn dành tiền mua cho ba đôi mới. Với mình gia đình là tất cả. Nhưng cũng vì vậy mà mình luôn thấy lòng chán nản, lúc nào cũng lo lắng, buồn phiền vì ba, vì sự lục đục trong gia đình.


Độ gần đây, mình cảm thấy bản thân trưởng thành hơn rất nhiều. Mình dần bỏ ngoài bụng những chuyện không hay, mình ít quan tâm tới người ta nghĩ gì, mình chấp nhận những tính xấu của người khác vì nghĩ ai mà chẳng có tật xấu mà mình quan tâm quá nhiều thì chỉ có thiệt mình. 


Sự yêu và hận trong mình là cảm xúc rõ ràng vô cùng.Nó khó chịu kinh khủng khiếp. Mình thật sự mệt mỏi vì chuyện tình cảm gia đình. Mình chứng kiến những người bên cạnh, người thân và bạn bè của mình phải trải qua những sự ràng buộc và chuyện không vui trong tình cảm (lúc nãy mình tình cờ nghe được chuyện không vui của mẹ bạn trong phòng). Mình sợ lắm. Và mình cũng mệt nữa. Nên chắc là mình sẽ tự tạo cho mình hạnh phúc, tự đi tìm an yên trong lòng. Thành ra mình sẽ không tạo thêm mối quan hệ tình cảm nào nữa. Chỉ nghĩ tới nó thôi mình cũng nản lắm. Vẫn biết là chuyện tình yêu sẽ có nhiều thứ tốt đẹp, nhiều sự mới mẻ và hạnh phúc nhưng mình không đủ niềm tin, cũng không đủ sức lực để có thể chấp nhận rủi ro. Mình sẽ sống có trên có dưới, sống đúng và không hổ thẹn với bản thân, tập trung vào những thứ khác như sự nghiệp, tri thức, và BẢN THÂN mình. Về các mối quan hệ như bạn bè này nọ thì nếu không trong tình thế bắt buộc, mình sẽ chỉ làm điều mình thích. Vui thì chơi không vui thì thôi. Cứ thể cho khỏe cái thân. Phải sống thật sung sướng, sống thật khỏe mạnh, sống thật vui vẻ, sống thật hạnh phúc. Sống nhẹ nhàng và buông nhiều hơn xíu. Nhé! 


Nhận xét